Đổi thay
Hồng – cô sinh viên xinh đẹp của vùng quê nghèo lên chốn Sài Thành hoa lệ để vào đại học. Quanh cô, bạn bè đều rất chưng diện váy áo thướt tha. Dăm ba hôm thì túi Chà-neo (Chanel), dây chuyền bản giới hạn, Hồng nhìn mà ghen tị đỏ cả mắt. Chỉ vì lòng đố kỵ và khát khao ăn tầm thường, từ bao giờ Hồng đã đánh mất đi sự thanh thuần năm nào.
Chỉ là hư vô!
Khi kể câu chuyện này, Hồng đang ngồi cùng tôi tại một quán cà phê, mắt bé ươn ướt, dù không nói vẫn ẩn chứa cả bầu trời nỗi sầu. Hồng bắt đầu khóc, nói rất nhiều về khoảng thời gian trở thành sugar baby, cứ tưởng cuộc sống đó do mình mong muốn nhưng hóa ra là hư vô. Vài bộ quần áo hàng hiệu sang trọng, nước hoa sực nức. Những bữa ăn tính bằng đô la cho đến trăm khách sạn view đẹp. Bao lần lỡ có thai và Hồng đều giải quyết “nhanh lẹ” vì xem chúng chẳng khác gì “tai nạn nghề nghiệp”.
Lời cảnh báo…
Hồng cứ vô tư tận hưởng mà không biết mọi thứ đen tối đang ập đến với mình. Như thường lệ hôm đó cô đến phá thai bằng thuốc. Đột nhiên bác sĩ hỏi cô:
- Hồng, lần này có thể suy nghĩ lại không…cô…
Chẳng đợi bác sĩ nói hết câu, cô đã cắt ngang:
- Như mọi lần, không cần bàn lại nhé.
- Tôi xin cô vẫn nên nghĩ lại…
Hồng bực bội ra mặt:
- Nếu anh không làm, được rồi, tôi sang chỗ khác.
Hồng đứng dậy bỏ về mặc kệ tiếng gọi với theo của bác sĩ. Cô chậc lưỡi – đắc ý:” Đã cần khách đến mức gọi lại nhưng vẫn vờ từ chối cơ!”
Tước bỏ quyền làm mẹ!
Hồng đắc ý sang phòng khác làm, sau khi về nhà, cô lên cơn sốt. Đến bệnh viện kiểm tra thì đã bị viêm nhiễm nghiêm trọng, thành tử cung quá mỏng do từng nạo phá thai nhiều lần. Kết luận cô không thể có con được nữa vì phải cắt bỏ toàn bộ để giữ mạng bởi tình hình trở nặng.
Cô cố bình tĩnh trở về căn trọ của mình, nơi bừa bộn đầy rác và quần áo, đập vào mắt bởi một cái ba lô cũ kỹ mà ba mẹ đã mua tặng. Tuy làng quê nghèo nhưng cô là người duy nhất đỗ đại học. Cả nhà kỳ vọng vô con gái họ biết nhường nào. Nhìn phòng ngổn ngang lại nhớ đến ngoại hình tươm tất mỗi lần ra ngoài liền tự cười nhạo bản thân giả tạo. Cô rốt cuộc cần tiền làm gì khi gia đình đều cho sinh hoạt phí.
Cuộc sống phù phiếm vô nghĩa!
Những thứ phù phiếm như hàng hiệu hay quần áo đẹp này có ý nghĩa gì trong cuộc đời cô. Một loạt tiếng khóc nấc vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp. Cô chính là “tự làm tự chịu” sẽ không ai an ủi. Mà lúc này động viên lại vô ích bởi cô đã vĩnh viễn mất đi khả năng trở thành mẹ.
Hồng ngờ ngợ những lần đó.
- Lần thứ nhất! “Chỉ một lần, không sao đâu!”
- Lần thứ hai! “Nó là cục máu mới hình thành!”
- Lần thứ ba: “Sau này kết hôn rồi sinh đứa khác.”
- Lần thứ tư: “Tôi vĩnh viễn đã không thể làm mẹ!”
Không phải cục máu vô tri!
Lúc xem là “cục máu” Hồng không hề cảm giác được mất mát đó to lớn như thế. Đúng vậy, chỉ khi phán quyết đến mới hiểu đau khổ ra sao. Thật đáng thương cho sinh mệnh, một mạng sống mà cô đã cố tình khiến nó kết thúc mãi mãi.
Ngoài đường vô số người đang dắt tay các bé trong trung tâm thương mại còn lòng cô tràn đầy lạnh lẽo. Đôi lần cũng ích kỷ muốn khao khát đứa con để mỗi cuối tuần đến khu trò chơi. Liệu có kỳ tích nào dành cho kẻ hối hận muộn màng này?
Xem thêm các bài viết khác tại Mẹ ơi, đừng bỏ con