Một nắm xôi dạy tôi cách làm người!

Tôi Phương Anh, cô nhân viên ngân hàng xinh đẹp, vô tình lọt vào mắt xanh chồng là một CEO tại một công ty lớn. Cuộc sống làm dâu hào môn an nhàn kẻ hầu người hạ. Dẫu vậy bản thân vẫn thấy niềm vui trong cuộc sống dường như không trọn vẹn vì đã lãng quên mất điều gì. Sai trái duy nhất chính là cái lần phá thai bằng thuốc.

Quán xôi ký ức

Dù vậy, tôi vẫn ghé quán xôi dì 4 đã ăn suốt thời đại học để thưởng thức hương vị tuyệt vời đó, mỗi khi vui hay buồn lại đến đây chẳng mấy chốc trở thành khách quen và gắn liền một phần ký ức.

Đứa bé trộm cắp

Dì 4 xới, tôi thấy một đứa bé len lén đến đứng bên cạnh rồi nhanh thó một hộp xôi đã được đặt sẵn. Mải nhìn không biết nên làm gì trong trường hợp này thì phát hiện bà ấy nắm tay nó.
– Mày là con nhà ai mà ăn cắp xôi của tao!
Với chất giọng đanh đá chua ngoa đúng chuẩn chợ búa liền bắt đầu mắng chửi đứa bé. Đoạn dì ấy giơ tay lên sắp đánh nó. Tôi nhiều lần thấy bà ấy không cư xử ôn nhu lắm nhưng do chỉ quan tâm đến xôi nên cứ mặc kệ.

Một nắm xôi dạy tôi cách làm người!

Lần này, hơi quá rồi, thằng bé sợ hãi đã khóc chảy cả nước mũi. Tôi giơ tay ngăn cái tát kia, nói:

– Của thằng bé này hết bao nhiêu, con trả!

– Đâu thể vậy được, phải khai ra nhà ở đâu, cô làm thế là dung túng nó!

Thằng nhóc khóc lóc van xin:

– Cháu xin lỗi, bác muốn đánh cháu thì đánh đi, nhưng xin cho cháu hộp xôi đi. Cháu xin bác!

Tôi tò mò:” Con nhà ở đâu, sao lại phải làm thế này?”

Thằng nhóc thút thít:

– Mẹ con tâm thần, bị người ta hiếp, nhưng không nhà hay quyền thế, hổng thể kiện, bọn người đó ép mẹ phá thai bằng thuốc… mẹ trốn đi, những năm qua hai mẹ con rầy đây mai đó đi ăn xin. Hai hôm nay chả có được gì, mẹ rất đói, con muốn mang về cho mẹ…

Ký ức ùa về…

Lời thằng bé kể dường như nhắc cho tôi một câu chuyện tự thuở nào mang cảm nhận vạn tiễn xuyên tâm. Từ lâu, lý trí dặn lòng xóa đi quá khứ đó, vì nó tệ hại và dơ bẩn. Tôi tựa Asin cố che giấu gót chân yếu mềm tránh chạm đến bí mật đen tối kia. Tuyệt vọng nhất là khi nhớ bản thân đã trở thành loại người mình ghét như thế nào.

Tôi xinh đẹp, giỏi giang và tràn đầy nhiệt huyết, cũng từng yêu hết mình như bao người. Đoạn cuối đó, mối tình nọ không có kết quả bạn trai trong một lần đi du lịch với công ty đã quan hệ với cô đồng nghiệp. Khi chủ động chia tay, sau đó một tháng, tôi mới tá hỏa phát hiện bản thân đã mang thai. Vì muốn tương lai đỡ phải mang tiếng gái chữa hoang hay nuôi con một mình nên đành nuốt nước mắt mà phá thai bằng thuốc.

Hối hận ngập tràn…

Tôi nhớ hồi ức rạng rỡ, lương thiện năm ấy khi bao phen rơi nước mắt vì đọc các dòng tin về những đứa bé bị bỏ rơi. Tại sao lại ích kỷ mà trở thành loại người đó! Một kẻ luôn trân trọng sinh mệnh từ lúc nào có thể tước đi sự sống của đứa bé chưa hề đủ khả năng tự vệ.

Con ơi, mẹ xin lỗi!

Tôi nấc nghẹn mà rơi nước mắt khi nhìn thấy thằng bé đang khúm núm gói nắm xôi.

Tôi nhớ đến khi bác sĩ đưa tôi viên thuốc đó. Viên thuốc để tôi tiến hành phá thai bằng thuốc.

Tôi nhớ đến con của tôi!

Dường như tôi có thể cảm nhận cái cảm giác bị thuốc làm cho toàn thân tan rã thành một bãi máu của con.

Con ơi, tha thứ cho mẹ, rốt cuộc tình yêu của một người lớn vẫn ích kỷ và thua cả một người nhận thức không rõ ràng.

Con ơi, mẹ nhớ con rồi! Xin lỗi vì đã đem hồi ức về con che giấu dưới nét mặt bình thản này. Nếu được gặp lại con lần nữa, mẹ sẽ không bỏ lỡ con nữa! Tha thứ cho mẹ nhé! Mẹ yêu con!

Xem thêm tại: Mẹ ơi đừng bỏ con!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *