Mang thai học đường đã không còn hiếm lạ ở thời đại này. Dù khó khăn trập trùng thì xin em hãy dành vài năm yêu thương cho bản thân và con yêu rồi tiếp bước học hành nhé em!
Hôm nay, em ổn không?
Tôi là Ngân. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu và mù mờ chả hiểu nên mở lời thế nào. Thư – em gái tôi, sau sự cố ba mẹ tôi ly hôn, đã không còn niềm tin vào cuộc sống. Người bạn thân duy nhất của em là Nhân – cậu bé hàng xóm gần nhà.
“Hôm nay, em ổn không? ” – Lời quan tâm muộn màng của tôi!
Từ lúc nào hai đứa yêu đương nhăng nhít lén lút mà không ai biết. Hai đứa nhóc đều yêu cuồng nhiệt đến nỗi “bụng phình to” trong sự ngỡ ngàng của cả nhà. Hôm nay, tôi được giáo viên gọi báo tình trạng sau khi em ngất xỉu vào giờ thể dục. Tôi cấp tốc lao như tên bắn chạy về nhà. Tôi muốn chạy thật nhanh về để xác nhận em vẫn ổn.
Tôi biết em còn có cả tương lai!
Tôi ôn tồn ngồi xuống hỏi em về cái thai. Thư nói “là của Nhân”.
Nó khóc lóc và xin lỗi vì đã vượt rào năm 17 tuổi. Nó ân hận rồi. Tôi vẫn điềm tĩnh hỏi:
– Em muốn làm gì với cái thai này?
– Em muốn phá thai bằng thuốc! Hơn nữa em muốn giấu và không cho Nhân biết.
Tôi chua xót nhìn em mà nói:
– Thư à, lần cuối chúng ta được ôm lấy mẹ là khi nào em nhớ không?
– Em… không nhớ!
– Thật sự là em đã nhớ, khoảnh khắc mẹ bỏ chúng ta theo người khác! Ba đành ly hôn với mẹ. Rồi ba cũng xa chúng ta xây dựng một gia đình mới! Hơn ai hết chúng ta mới hiểu rõ nhất cảm giác bị bỏ rơi! Tại sao em lại muốn mang bất hạnh đó cho con em? Đứa trẻ không ai cần – thật sự rất đáng thương!
“Tại sao kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác?”
Tương lai của em có thể xán lạn khi không có con nhưng..
Không có em, con sẽ không có tương lai!
Tôi biết em có cả một tương lai xán lạn và đây chỉ là một sai lầm. Tôi biết em muốn tiếp tục học hành, muốn có công việc tốt khi ra trường, càng có những hoài bão của riêng mình. Tôi biết em muốn bắt đầu lại? Tôi biết và hiểu tất cả nhưng em ơi… con của em – đứa bé trong bụng cũng có tương lai của nó mà.
Thật ra, bất kỳ ai ở cương vị phụ huynh đều lựa chọn bảo toàn tương lai cho con cái. Chỉ là, sinh linh vô tội đó đáng thương biết bao! Các bé cũng không có quyền được lựa chọn nơi mình muốn đến. Tại sao cùng là bào thai nhưng có đứa bé chào đời trong niềm mong chờ lại có đứa bé bị ba mẹ và ông bà ghẻ lạnh?
Hãy dành vài năm yêu thương cho bản thân và con, rồi tiếp bước học hành em nhé!
“Em gái à, chị muốn nói với em một chân lý trong cuộc đời. Tình yêu thương là một sự tồn tại vĩ đại trên thế giới này. Ai cũng xứng đáng được yêu thương và sống hạnh phúc. Con của em cũng thế!”
Tôi không muốn Thư phải hối hận và mang trong mình một vết thương lòng vĩnh viễn. Em ấy ở thời điểm hiện tại đúng nghĩa “trẻ người non dạ”. Tôi và Thư lớn lên trong sự cô quạnh và thiếu thốn tình thương. Chúng tôi là những đứa trẻ không được sống trong một gia đình đầy đủ. Hơn ai hết, chúng tôi hiểu rất rõ cảm giác của một đứa trẻ bị bỏ rơi. Huống hồ, cháu của tôi sẽ bất lực vì không thể nói.
Tôi tin sau khi em bình tâm lại và nghĩ về mọi thứ khi cơn bão qua đi, những quyết định của em sẽ đúng đắn hơn. Em sẽ nhận ra em nên dành cho bản thân một cơ hội để yêu thương con.
Hãy suy nghĩ thật kỹ em nhé!
Em biết không, tuổi em còn quá trẻ, nếu phá thai bằng thuốc cũng là một sự liều mạng. Người ta nói khi sinh đẻ chính là vượt quỷ môn quan một lần. Nếu lựa chọn thế nào đều ảnh hưởng đến sức khỏe thì sao chúng ta không thử một lần đứng về phía con! Hãy cho con được chào đời. Con yêu sẽ hạnh phúc biết bao khi được khóc trong lòng mẹ.
Tất nhiên, một điều không thể phủ nhận chính là việc học của em sẽ bị gián đoạn. Một thời gian tới trong vòng 1-2 năm, em sẽ không thể cắp sách đến trường. Xin em hãy cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này, khi mọi thứ ổn định lại tiếp tục việc học nhé em.
Xem thêm các bài viết khác tại Mẹ ơi, đừng bỏ con