Cơn đau quý giá của đời người?
Có ai đó nói sinh con – quá trình đau đớn nhất trong đời mỗi người ương đương cảm giác như bị bẻ 30 cái xương sườn cùng lúc. Khoảnh khắc ấy vô cùng thiêng liêng đáng trân quý.
Phá thai – cơn đau có lẽ ít hơn nhiều về mặt thể xác dù thế lại tồn đọng những tổn thương tinh thần vĩnh viễn.
Hai màu sắc khác nhau riêng biệt tuy đều phải trải qua đau đớn. Đối lập ở mục đích đem ai đó đến với cuộc đời này hay khiến ai đó biến mất khỏi thế giới!
Xin đừng quyết định khi buồn, bế tắc vì 100% sẽ là hướng đi sai lầm. Cuộc sống luôn xen kẽ nụ cười lẫn nước mắt. Nếu ta chọn không đúng con đường, tương lai, cả giây phút nếm trải hạnh phúc cũng chẳng thấy trọn vẹn.
Lần đầu ta gặp nhau…
Con biết không, khi mẹ siêu âm 4D lúc thai khoảng 5 tháng hơn, khoảnh khắc gặp con thông qua máy thì tâm trạng đã vui mừng xiết bao. Những cử động tuy mờ nhạt trên màn hình nhưng vẫn vô cùng dễ đàng trông thấy , ở nơi đó – trong lòng mẹ.
Mẹ nhận ra mầm sống tí hon ấy đang làm động tác mút tay, đôi chân còn nhịp nhịp vào thành tử cung chật hẹp.
Mẹ đánh đổi thế giới này vì con!
Mẹ đã chống lại cả thế giới để bảo vệ con đấy! Khoảng thời gian có thai, ba và mẹ chỉ đang yêu nhau chứ chưa kết hôn. Người cha ấy không cần đứa bé lẫn muốn bỏ con đi. Mẹ đã thất thểu, hoang mang ra sao rồi tâm sự với ông bà ngoại. Đáng buồn là chẳng ai khi đó chấp nhận con gái mang bầu lúc vừa tốt nghiệp đại học.
Đừng đánh mất chính mình!
Con đừng thần tượng quá nhé! Lúc mẹ đã suy nghĩ đến việc phá thai vì hiểu rằng sinh con tương lai sẽ đi về đâu. Nhưng mẹ nhận ra, nếu hiện tại lựa chọn cái kết thật đau đớn để nói tạm biệt cùng con. Khi khắc những vết thương tâm hồn mà không ai có thể nhìn thấy cũng làm ký ức buồn đeo bám ta cả đời này…
Mẹ luôn học cách yêu thương và trong giây phút muốn từ bỏ con, hình như bản thân mẹ chẳng còn là chính mình.
Vết sẹo thời gian!
Người ta nói: thời gian cuốn trôi bao điều cho nên chuyện buồn vui sẽ nhạt nhòa theo.
Thời gian đơn thuần là dòng chảy chứ đâu phải thuốc tiên. Nó chỉ khiến chúng ta không còn quá nhói lòng nhưng vĩnh viễn nhớ đến mãi mãi.
Dù vết sẹo đó rồi chẳng đau đớn tột cùng như khi mới mà trong vô thức hằn lên để nhắc rằng: mất mát vẫn luôn hiện diện ở đấy và chả tài nào xóa được.
Mẹ chọn yêu thương con!
Đấy, mẹ đã suy nghĩ vậy. Người ta chọn tiêu cực khi bế tắc thì mẹ từng đôi lúc tự đặt bản thân vào hoàn cảnh éo le, cố nhận ra mình có lẫn mất gì nếu từ bỏ con? Trái tim lần nữa hiểu rằng: mẹ muốn mang con đến với thế giới này để yêu thương, trân trọng và ở bên.
Từ bỏ con, mẹ được gì và mất gì?
Từ bỏ con, mẹ mất đứa bé mẹ yêu nhất lẫn cơ hội cùng con ngắm nhìn thịnh thế phồn hoa.
Mẹ cứu được tương lai dù nó chỉ như bề mặt tảng băng trôi vì không ai thấy lệ ướt đẫm của mẹ nhớ con từng đêm.
Giữ lại con, mẹ bị dèm pha! Mẹ rất sợ chứ, nhưng trên tất cả là mẹ sống cho bản thân. Mỗi người coi thường hay buông lời ác ý đều do thỏa mãn mong muốn cá nhân thôi.
Ai sẽ thay mẹ gánh chịu nỗi đau thể xác phải cắt đi núm ruột?
Ai sẽ thay mẹ mà rơi nước mắt?
Ai sẽ thay mẹ khóc khi da diết nhớ nhung với tinh thần tổn thương trở thành vết sẹo tâm hồn?
Giai đoạn mẹ gặp khó khăn nếu quyết định sinh ra con, ai trong số những kẻ mắng chửi kia chu cấp tiền nuôi con!
Chúng ta chỉ nên sống vì bản thân
Mẹ nhận ra là sẽ chẳng ai vì mẹ mà làm những điều đó! Mẹ quyết định cuộc sống mong muốn, khi có con bên cạnh. Dù đau đớn lẫn khổ cực, bất hạnh hay vui vẻ thì duy nhất bản thân tự gánh vác. Vậy tại sao phải quan tâm ánh nhìn của người khác?
Cố gắng chả đánh mất chính mình với vết sẹo thời gian, mẹ đã lấy gần hết dũng khí để đưa ra quyết định: sinh con.
Con yêu, mẹ yêu con!
Mẹ không sợ tất cả mọi thứ trên cuộc đời chỉ hy vọng chúng ta được ở cùng nhau. Hẹn gặp vào 4 tháng sau, con nhé!
Xem thêm các bài viết khác tại Mẹ ơi, đừng bỏ con