Hạnh phúc sau nước mắt người mẹ trẻ

Định kiến xã hội sai trái

Chúng tôi là thanh mai trúc mã bên nhau 10 năm rồi bắt đầu hẹn hò, hai nhà hay sang chơi nên người lớn luôn trêu. Mộng tưởng kết tinh tình yêu ngọt ngào này sẽ khiến hạnh phúc thêm thăng hoa, thì tại đám nói, mọi thứ như rơi xuống vực thẳm.

Gia đình anh bảo mang thai lúc chưa cưới sẽ xui xẻo nên sẽ bỏ bớt nghi thức thắp đèn gia tiên hay rước dâu, thậm chí phải đi cửa sau vào nhà. Khi được nghe những suy tính kia thì nhà tôi rất tức giận. Cảm giác bị coi thường rất nhiều khi cứ khư khư giữ quan điểm lạc hậu. Chính khoảnh khắc ấy một sự thật phũ phàng đã rõ ràng rằng mẹ chồng tương lai vốn không hề thích tôi.

Tủi nhục hy sinh vì con!

Tôi cứ buồn miên man sau khi hai nhà gặp nhau hôm đó. Phụ nữ mà, cả đời chỉ một lần sang sông, ai cũng muốn vẻ vang. Ngày cưới đáng lẽ được đối xử như công chúa, riêng mình lại khóc thật nhiều nhưng chả có gì thay đổi vì chồng rất sợ mẹ. Chúng tôi ước mong gia đình nhỏ đầy đủ cha mẹ nên phải nhượng bộ và thiệt thòi chút. Vậy là mọi sắp xếp đã giống bên anh đề xuất. Bản thân dù trăm ngàn bất bình vẫn đành chịu ủy khuất.

Lòng người ghẻ lạnh

Ngày cưới, giây phút nàng dâu mới vừa bước tới cửa, vô số ánh mắt soi mói của khách quan làm cho không gian choáng ngộp, khiến tôi theo quán tính đi nhanh vào mà quên mất lời căn dặn từ mẹ chồng.

Sắp tiến vào nhà bỗng một cánh tay kéo tôi quay sang.
– Mẹ!
– Cô quên hết rồi hay sao đi bên này! Mau tránh ra!
Bà dùng sức ghì lôi tôi về lại cửa sau, đôi chân loạng choạng:
– Mẹ, từ từ mẹ, mẹ thả con ra đi, con tự đi được ạ.
Dù đã nói thế bà vẫn cố kéo, không may giẫm lên tùng váy trơn trượt mà khiến con dâu ngã sóng xoài ra đất. Tôi thấy choáng váng kèm những âm thanh chỉ trỏ nhỏ dần và ngất trước sự chứng kiến của khách mời.

Quyết không từ bỏ!

Tôi tỉnh dậy trong cơn ác mộng chính bởi một số thước phim tua chậm tại bữa tiệc liền phát hiện mình nằm trên giường bệnh. Mồ hôi tuôn rịn ướt cả trán. Mấy sợi tóc mai bết vào càng tô điểm cho gương mặt trắng bệch thêm thảm hại. Thấy chồng và mẹ đẻ ở đó thì hỏi:
–  Đứa bé ổn đúng không?
Chồng nói:
-Bác sĩ bảo em bị động thai, tịnh dưỡng là được!
Bản thân khó ngăn nước mắt đang ứa ra. Thật may, con của tôi đã an toàn!

Hồi tâm chuyển ý

– Tất cả là tại mẹ, xin lỗi con! 

Ngước mắt nhìn mà cảm thấy kinh ngạc, người cao lãnh như mẹ chồng sẽ nhận lỗi trước sao? Bất ngờ hơn khi bà lấy ra một tô canh gà ác vừa hầm để tẩm bổ cho tôi.

Chưa kịp phản ứng thì bà ấy:

– Duyên… con…

– Vì hủ tục lạc hậu mà suýt nữa hại con. Đó là cháu nội của me. Có bầu trước hay sau thì đã sao chứ. Con hãy giữ gìn sức khỏe để sinh nhé!

Hạnh phúc đoàn viên

Thanh âm dần lí nhí: “Mẹ.”

Chúng tôi ôm chầm nhau trong nước mắt. Sau này, mẹ chồng rất thương cháu trai và cả tôi nữa. Cuộc sống của hai vợ chồng đã hạnh phúc rất nhiều.

Phép màu luôn đến lúc ta tuyệt vọng nhất. Đừng từ bỏ, rồi bạn sẽ được đền đáp xứng đáng.

Xã hội này dù thế nào vẫn tồn tại những định kiến cổ hủ đã đẩy biết bao phụ nữ vào bế tắc. Hy vọng câu chuyện của tôi là động lực cho mọi cô gái. Xin hãy thương xót và cho con cơ hội được chào đời! Các bé cần được bảo vệ và yêu thương!

 

Xem thêm tại: Mẹ ơi đừng bỏ con!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *