Kỳ tích đã đến với bố! Cảm ơn con vì đã mạnh mẽ chiến đấu

Thế giới luôn tồn tại muôn mặt như cái cách mà nó vận hành. Ở trong bệnh viện tôi đã chứng kiến rất nhiều câu chuyện. Chúng đều mang màu sắc khác nhau dù là tươi sáng, ảm đạm hay bi lụy. Hễ 5 phút trôi qua sẽ thấy người muốn tư vấn phá thai. Không lạ khi hàng năm đất nước này thống kê đến 300.000 bào thai bị phá. Cứ 30 phút vẫn có bao đứa trẻ được sinh ra với sự vui mừng chào đón của bố mẹ.

Cùng một nơi, hai số phận, hai dòng cảm xúc trái ngược.

Con ơi, bố bất lực!

Bản thân vô định không biết mình là ai? Tôi ngồi đây làm gì để lặng lẽ đếm người trôi qua. Ngay cả khi viết những dòng này, tôi đang trong trạng thái bấn loạn, bối rối và bất lực. Tại sao ông trời lại đối xử với vợ chồng tôi như thế?

Chúng tôi thời trẻ mải mê làm việc, đến khi tích lũy đủ thì mới quyết định có con. Vợ tôi mang thai đầu lòng năm 30 tuổi. Trong 2 tháng cuối của thai kỳ cô ấy bị covid19. Vì sức khỏe yếu nên phải sinh non nhưng tệ nhất là đứa bé đã lây nhiễm covid từ mẹ.

Vì sinh non cộng với nhiễm covid nên con tôi đành nằm lồng kính. Thật đáng thương khi vừa ra đời đã phải tách rời khỏi cha mẹ. Chúng tôi vẫn khao khát cái ôm ấm áp dành và vợ tôi cũng ao ước cho con dòng sữa ngọt ngào của mình.

Tôi cảm giác ông trời thật không công bằng khi bác sĩ báo tin nồng độ spO2 giảm đột ngột, tình hình nguy kịch cần cấp cứu. Tại sao chứ? Nếu bào thai của bạn khỏe mạnh xin hãy sinh con ra, chí ít vì thương xót chúng tôi – phải đối mặt với việc rời xa và chia ly mãi mãi.

Hai chân vô lực, vợ đang nằm viện tịnh dưỡng vài hôm. Tôi không dám làm em lo lắng thêm nên đành tự mình gánh vác tất cả. Tôi từng chẳng tin vào tâm linh – là một kẻ theo chủ nghĩa vô thần. Vậy mà tại giây phút này, tôi khấn phật, cũng cầu nguyện chúa xin các vị ấy cứu vớt đứa con bé bỏng. Nó vẫn chưa được mẹ ôm lần nào.

Tôi nhớ đến khoảnh khắc khi nãy lúc chạy bên cạnh chiếc giường đẩy con vào phòng cấp cứu. Dù mới sinh được vài ngày nhưng khắp người đứa bé đầy dây và kim tiêm, tệ hơn là còn phải thở oxy. Tôi thẫn thờ trông theo khóe mắt đã cay từ bao giờ. Cũng chính sự tự tôn của đàn ông không cho phép tôi khóc ngay giây phút này.

Đợi chờ một kỳ tích

Tôi vô hồn nhìn dòng người qua lại và thầm cầu nguyện cho đứa con tội nghiệp của mình. Nếu phép màu có tồn tại, hẳn là sẽ vì tôi mà tạo ra kỳ tích chứ?

Cứ mỗi một phút thấy có người đến thì thầm với nhân viên giới thiệu, tôi liền hiểu là họ tới tư vấn phá thai. Vài khoảnh khắc cảm xúc dâng trào, tôi đã chạy trong sự kích động, nắm lấy vai của cô gái trẻ mà cho rằng sẽ phá thai để thuyết phục giữ lại bé.

  • Cô ấy quay sang thì thấy đôi mắt tôi đang đỏ ngầu, rưng rưng vội hỏi:
  • Gì vậy anh?
  • Tôi …mạo muội xin cô đừng bỏ đứa bé nếu nó lành lặn…
  • Cô ấy vừa sờ lên bụng, rồi thản nhiên thốt:
  • À ra thế… anh là ai? Việc riêng của tôi chẳng mượn anh quan tâm, bớt xía vô chuyện người ta đi.
  • Cô gái bỏ đi, môi tôi mấp máy:
  • Vì có những đứa trẻ cũng chỉ mong được sống sót nhưng không thể…

Tôi cũng ý thức rằng lời khuyên của mình vô tác dụng với họ. Có lẽ vì quá muốn thấy con ổn sau khi cánh cửa kia mở ra mà cảm xúc trong lòng bấn loạn thành dòng. Tôi ngước nhìn đèn cấp cứu đã tắt. Tim nghẹn nín thở, hai mắt đỏ ngầu hồi hộp quan sát động tĩnh. Không gian xung quanh càng lúc càng nhòe đi. Tôi đâu thể bình tĩnh đến căn phòng đáng sợ đó. Dù cố vẫn không bước được, chân dường như bị chôn tại chỗ.

Nếu tôi bước đến, thứ chờ đợi là tin dữ của con, tôi phải làm sao? Là đàn ông tôi có thể gục ngã ư? Phải chấp nhận như thế nào đây? Càng nghĩ tôi càng hoa mắt, đầu thì ong ong đến mức gần ngất đi.

Một bác sĩ chạy ra đỡ lại ghế ngồi, chờ đợi làm tôi không còn sức lực. Đợi tôi trấn tĩnh, bác sĩ nói: “Anh bình tĩnh chút, con anh không sao rồi!” Ánh mắt khi ấy tràn đầy hy vọng nhìn thẳng về phía cửa phòng cấp cứu.

Bác sĩ tiếp tục ôn nhu nói với tôi:

– Bé đã qua cơn nguy kịch, lát nữa có thể chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Tôi vỡ òa trong hạnh phúc, chắc ông trời thấy thương xót cho người cha vô năng này. Tôi ôm chầm hai vị bác sĩ kia mà mừng vui.

– Con tôi ổn rồi, nó được sống, tôi cảm ơn anh, bác sĩ.

Bác sĩ mỉm cười, nói tôi hãy nghỉ ngơi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Kỳ tích sẽ vì con mà xuất hiện… bố biết mà!

Ngày hôm đó tôi nhận ra kỳ tích sẽ xuất hiện khi chúng ta có đủ tình thương.

Thế nên thật may mắn nếu thai nhi khỏe mạnh, là phúc so với gấp trăm ngàn người, xin hãy trân trọng cơ hội và sinh các con ra để bé được sống! Xin đừng bóp nát sinh mệnh nhỏ nhoi của con.

 

Xem thêm các bài viết khác tại Mẹ ơi, đừng bỏ con

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *