Vào một ngày mưa thật to, mẹ – kẻ bị tình yêu ruồng bỏ vẫn đứng khóc dưới mưa mà nhìn một hình bóng đang quay lưng dần nhòe đi. Là do mưa hay nước mắt khiến dư ảnh kia nhạt nhòa dần, mẹ cũng quên rồi. Mẹ mang rất nhiều tổn thương trong tình yêu và mất mát để tự ôm ấp, vỗ về. Vết thương do một tình yêu không có kết quả đẹp đã khiến mẹ gục ngã.
Xin lỗi mẹ! Vì sự hiện diện nơi con đã khiến mẹ nhận ra sự thật phũ phàng – ba chẳng yêu mẹ nhiều đến thế. Những lời thề non hẹn biển phút chốc trở thành giả dối. Mẹ thu mình vào một góc. Cảm giác đau khổ vì yêu bóp nghẹn trái tim mẹ. Giây phút đó…con đã cảm nhận được mẹ! Và con hiểu nỗi đau… của đứa trẻ đâu được thừa nhận bởi chính ba của nó! Nó muốn nói yêu mẹ và gào thét động viên rằng: “Cố lên… mẹ ơi!”.
Cảm ơn mẹ vì lựa chọn sinh ra con
Cảm ơn mẹ đã bỏ ngoài tai bao nhiêu lời dị nghị phiền phức rằng chưa chồng đã chửa. Con biết ơn mẹ khi chịu đựng hết sự mắng nhiếc của ông bà ngoại. Vì con mà bảo lưu kết quả học đại học năm ba, đó là một sự hy sinh lớn lao. Và điều khiến con thần tượng nhất, mẹ biết là gì không? Chính là sự kiên định mà mẹ đã dành khi quyết định chọn con. Hay là cái cách mẹ cắt đứt triệt để với người cha đã muốn bỏ con. Mẹ ơi, tình cảm chân thành thường khó nói ra thành lời nhưng con thật lòng muốn nói: Cảm ơn mẹ!
Những cơn mưa thủy tinh
Con từng hỏi khi 5 tuổi rằng tại sao mẹ gọi những cơn mưa là mưa thủy tinh. Mẹ hỏi con: “Con không thấy mưa và thủy tinh rất giống nhau à. Hạt mưa khi rơi xuống đất lập tức bị vỡ ra, giống như thủy tinh vậy. Chúng tựa như tình yêu, mong manh và dễ vỡ.” Con sẽ chẳng hỏi ba tại sao bỏ rơi con! Vì thế giới này, có mẹ yêu và ở bên cạnh con là đủ rồi!
Mẹ đừng buồn nhé! Có con ở đây rồi!
Con sẽ mãi mãi ghi khắc hình ảnh đẹp nhất của mẹ. Mẹ là nữ cường mạnh mẽ trong lòng con. Mẹ đã đấu tranh để giành lấy sự sống cho con. Mẹ ban cho con máu thịt. Mẹ sinh con ra, chăm sóc và yêu thương con, dù con không được đầy đủ ba mẹ nhưng hầu như chả thiếu thứ gì.
Mẹ yên tâm nhé, con đâu cần gì hết. Con chỉ thích bên cạnh mẹ thôi, mẹ đừng mua quà cho con nữa. Con muốn mẹ nghỉ ngơi nhiều hơn. Có những lần ba gọi đến muốn gặp chúng ta, mẹ phớt lờ. Chắc mẹ không còn yêu ba nữa nhưng tha thứ cũng là giải thoát cho chính mình.
Hận một người so với yêu một người cũng không dễ chịu hơn là bao, luôn phải nhớ đến đối phương, con hy vọng ngày nào mẹ có thể tha thứ cho ba, đâu cần tái hợp chỉ là mẹ đừng buồn nữa!
Mẹ không còn buồn vì mưa thủy tinh không còn giá lạnh
Mẹ tha thứ cho ba rồi, chả còn hận ba nữa. Mẹ nói mẹ có vô số thứ đáng trân trọng hơn, điển hình là con – bảo bối của mẹ, luôn được mẹ âu yếm.
Từ khi nào, mưa đã không còn là ký ức buồn nữa! Hai mẹ con chúng ta lại nắm tay, tiếng cười giòn tan và ngập tràn hạnh phúc. Sau này đi làm có thật nhiều tiền rồi, con sẽ đưa mẹ đi khắp chân trời nhân thế! Mẹ đợi con nhé! Con yêu mẹ! ❤
Xem thêm các bài viết khác tại Mẹ ơi, đừng bỏ con