Bạn có tin vào nhân quả do phá thai? Thật ra, guồng quay số phận vẫn hoạt động mỗi giây chỉ là chưa nhận thấy thôi.
Câu chuyện về người đàn ông viết những nốt trầm!
Trong xóm tôi có ông Ba lúc trẻ đẹp trai nhất, là tay ăn chơi khét tiếng cùng chuyện về những bóng hồng xung quanh. Sau khoảng thời gian lêu lổng, ba mẹ bắt ép ông cưới vợ. Họ chọn cô gái sắc vóc khỏe mạnh để làm con dâu. Nhìn mông đầy đặn nở nang nên mẹ ông Ba tin cô sẽ mắn đẻ. Nhưng kỳ lạ thay khi đã kết hôn 07 năm vẫn không có nổi một mụn con.
Nhìn những gia đình trong xóm, ông Ba càng thêm thèm thuồng khi thấy nhà nào cũng con đàn cháu đống còn ông mãi chả thể hiểu cảm giác làm cha như người ta? Ông hay ngồi ngắm bầu trời rồi oán trách, than thở sao cuộc sống bất công!
Ngẫm lại thời gian trước, vì yêu đương nhăng nhít với rất nhiều cô và gặp “sự cố” thì bắt bạn gái phá thai khẩn cấp. Ông cứ nghĩ thế sẽ không để hậu quả gì nên chưa bao giờ ân hận.
Có lẽ ông đã quên những ký ức kia, do đó chả buồn liên kết chúng với nhau để nhận ra mắt xích nhân quả vay trả. Cái ngày ông cùng vợ đi đến bệnh viện, bác sĩ kết luận ông ăn chơi quá nhiều nên tinh trùng yếu, khó đậu thai. Chỉ vì chữ “khó” chứ chẳng phải không thể mà hai người cố thêm vài năm chạy chữa.
Vũng bùn vô hình trong quá khứ!
Kết quả vẫn vậy, cuộc hôn nhân khó cứu vãn do không thể có con. Ông vì quá thèm khát gia đình trọn vẹn mà trở nên sa đọa lần nữa. Bắt đầu chuỗi ngày uống rượu bê tha đến tối khuya mới lê lết về nhà, chứ chẳng chịu đi làm phụ vợ.
Vợ ông Ba chán nản dần nên bỏ đi. Thỉnh thoảng lại nghe hàng xóm kháo nhau,cô ấy chân ướt chân ráo tìm việc được một người tốt cưu mang, sau đó kết hôn có 2 con rồi hạnh phúc. Còn ông Ba, trong nhà không vợ cũng chả có con dẫn đến cuộc sống ngày càng suy sụp hơn. Ông nằm giữa vũng bùn khi mưa lúc say xỉn, liên tục gào khóc mắng chửi ông trời bất công, chẳng cho ông làm cha!
Hối hận muộn màng!
Đêm đó, ông dường như minh mẫn hơn rất nhiều, liền gọi người bạn thân nhất xóm đến, chia sẻ: Tao nhận ra rồi Tuấn ạ, thời trẻ do ăn chơi lẫn chối bỏ con cái…nên trời trừng phạt tao.
Trang là người tốt, ban đầu gả cho tao để cấn nợ gia đình nhưng cô ấy cũng đã làm hết mọi bổn phận, là tao nhậu nhẹt bê tha, không tự vấn bản thân mới có cớ sự hôm nay.
Thôi mày đừng nghĩ linh tinh, tranh thủ nghỉ ngơi đi.
Nói được vài câu Tuấn về, dù trấn an song vẫn hiểu đó chính là nhân quả. Thằng bạn già của mình phải trả giá cho những hành động sai trái ngày trẻ bằng hiện tại sống trong cô quạnh.
Gửi gắm …
Nhân quả là vậy, rất công bằng với mỗi cuộc đời chúng ta. Người đã “hao phí” quá nhiều thứ gì thì phải khao khát điều đấy. Ông Ba tước đoạt sinh mệnh thì cũng không thể tạo ra sinh mệnh, vẫn chưa ngày nào hưởng phước từ gia đình trọn vẹn con cái.
Xin những ai có cơ hội làm ba hãy nắm bắt và nhớ rằng mỗi một hành vi dù tốt hay xấu đều sẽ được (hoặc bị) ghi nhận. Các mẹ cũng đừng vì người cha vô trách nhiệm mà bỏ rơi giọt máu của mình.
Xin đừng viết một nốt trầm lên cuộc đời và nhân quả chính mình vì chắc chắn rằng nếu làm sai tất nhiên cần trả giá. Chẳng qua thiện đức tồn đọng đang cứu rỗi , tiêu cạn phước rồi đó là lúc bạn phải gánh nghiệp.
Xem thêm các bài viết khác tại Mẹ ơi, đừng bỏ con