Những lời trấn an giả dối

Ngày hôm nay, khi mẹ buộc phải lựa chọn bỏ thai vì ba không nhận. Trái tim này có thể cảm nhận mẹ khóc rất nhiều. Nước mắt mẹ rơi tựa những giọt mưa ngoài kia. Mẹ cố tìm kiếm sự trấn an từ người xung quanh để tìm chút an lòng. Nhưng thật sự mấy lời trấn an đó không thật đâu ạ! Thứ thật duy có thể tin đó là tình mẫu tử. Con hy vọng 9 tháng 10 sau sẽ được khóc lớn tiếng trong lòng mẹ.

Mạnh mẽ, dũng cảm lên, bỏ nó đi!

Chắc có rất nhiều người khuyên mẹ mạnh mẽ quyết định bỏ thai. Họ nói với mẹ đứa bé chưa là người. Tại sao người ta lại khuyên mẹ dũng cảm theo cách này? Dồn dũng khí để từ bỏ bào thai trong bụng. Có phải con là thứ gì đó rất tệ hay gây rắc rối cho mẹ? Con muốn được hưởng tình yêu, được cho bú và ru ngủ.

Nó chưa là con người đâu

Câu này nhiều lần tựa vết dao cứa vào trái tim nhỏ bé. Con chưa phát triển hoàn thiện nhưng đã có trái tim của riêng mình. Con vẫn có nhịp đập của riêng mình. Hệ thần kinh riêng, não, từng mạch máu đều đang hình thành. Con có đôi mắt có thể nhận thấy ánh sáng ở phía bụng mẹ. Con là một con người. Chỉ cần tin tưởng và chờ đợi, con sẽ xuất hiện với tư cách một hình hài hoàn chỉnh. Chỉ 9 tháng thôi, con sẽ là cái đuôi nhỏ luôn bám theo mẹ.

Nó chỉ là một cục máu

Khi ai đó nói với mẹ câu này, con thấy khóe mắt cay xè, cảm giác trong lòng ngập tràn bóng tối tựa như vầng trăng duy nhất an ủi đã bị mây đen che khuất. Mẹ là ánh trăng đêm rằm đẹp nhất để con ôm ấp. Họ chỉ cố khuyên vậy để che giấu đi cảm giác tội lỗi khi chính bản thân từng làm thế. Từ những tuần đầu dù con có bé tẹo thì cơ thể cũng đã có một số cơ quan rồi. Con dần cảm nhận thế giới và giọt máu đó luôn không ngừng vì mẹ mà trở thành hình hài hoàn chỉnh.

Nó không biết đau đâu

Sự thật là khi có những tế bào thần kinh, các bé đã nhận thức được đau đớn rồi, sẽ chẳng có ai nói với mẹ điều đó. Khi một đứa trẻ bị nạo phá với cơ thể đứt rời, đau đớn cũng giống như người lớn thôi. Nếu phá bằng thuốc thì cảm giác toàn thân tan rã. Khác biệt duy nhất chính là không thể lên tiếng. Những bào thai tội nghiệp không thể la lên một tiếng dù đang đau tận xương tủy. Cũng không thể nào khóc hay kêu cứu. Con sợ đau lắm, mẹ đừng bỏ con, được không?

Mẹ thấy đó…tất cả những lời nói kia chỉ là lời trấn an giả dối. Con sẽ vẫn đau đớn như một người thực thụ. Con lo lắng, sợ hãi, bất an hơn bao giờ, chỉ hy vọng mẹ luôn nhớ về hình ảnh cuối cùng này. Hy vọng sau bóng tối chính là ánh sáng. Ở trong tử cung chật hẹp 9 tháng 10 ngày sẽ là gương mặt hiền hậu chào đón.

Xem thêm các bài viết khác tại Mẹ ơi, đừng bỏ con

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *