Bạn biết không Có ai đó đã từng nói với tôi rằng :”Mỗi người đều sống 3 cuộc đời: Cuộc đời công khai, cuộc đời riêng tư và cuộc đời bí mật.” Tôi cũng giống như thế!
Cuộc đời công khai
Chắc hẳn trong mắt xã hội này tôi có một cuộc đời thật đáng ngưỡng mộ. Xinh đẹp, học giỏi và công việc ổn định, chả lý do gì phải lạnh lùng thế! Vài người nói tôi mang gương mặt u sầu tựa lòng tâm trạng như “cả nhân loại mắc nợ mình”.
Tôi cũng chồng chất nỗi buồn chỉ khác ở chỗ:” Có người đứt tay muốn cho cả thế giới biết, lại vô số kẻ đau tận tâm can nhưng im lặng tự chịu đựng”. Tôi là kiểu thứ hai.
Cuộc đời riêng tư
Thật ra tôi dành không gian riêng tư ngồi suy ngẫm về những gì trải trong cuộc sống. Điều đó giống như giới hạn của tôi mà bất cứ ai cũng không thể vượt qua dù đối phương là người yêu, bạn bè hay gia đình. Tôi vẫn có khoảng cách nhất định khiến bản thân an tâm và phòng bị bởi một bức tường.
Cuộc đời bí mật
Không chỉ tôi, rất nhiều người đều có cuộc đời này của riêng mình. Nó giống như một chiếc hộp pandora chẳng thể cho ai khác biết. Những bí mật đen tối nhất mà tôi muốn che giấu và quên vĩnh viễn.
Năm đó, bản thân là một cô sinh viên năng nổ – học hết sức cũng yêu mãnh liệt bằng cả trái tim. Mối tình đầu say đắm, tôi trót dại tin vào bao lời thề non hẹn biển hư ảo không có thật mà mù quáng. Lòng vẫn còn nhớ như in những van xin của anh ta để chiếm được cái ngàn vàng, thứ quý giá nhất đời người con gái.
Rồi chuyện gì cũng đến, tôi phát hiện mình có thai. Mọi thứ như dừng lại và sụp đổ trước mắt. Viễn cảnh tươi sáng hằng mơ chẳng tồn tại, giờ đây là hình ảnh một cô gái làm cha mẹ hổ thẹn, mang tiếng đời khi chưa tốt nghiệp đại học đã to bụng bầu, không chồng mà chửa.
Tôi chợt nhớ lại hàng tá thề thốt của anh lẫn tự trấn an rằng sẽ ổn thôi, mình còn có người yêu, dù gì cũng là cha bé. Trái với những suy nghĩ đầy hy vọng, khi báo tin và nhận phản hồi như tạt gáo nước vào tim. Lạnh ngắt.
” Ta chưa ra trường, em bỏ đi!”
” Nếu em phá cái thai hai đứa vẫn tiếp tục, không thì chia tay!”
Sự thật sau lời nói dối
Vì ngu muội, nông nổi tôi tin vào thứ tình yêu trên môi gã đàn ông phụ bạc kia. Là người con gái ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân và tương lai. Để rồi, tôi dùng thuốc chia tay giọt máu của mình.
Khi tôi đang đau đớn, buồn tủi lẫn cô đơn tuyệt vọng vì mình đã tước đi sinh mạng của một mầm sống đáng yêu, thế lại chưa đủ với lòng dạ độc ác kia. Anh ấy chia tay tôi. Trở mặt nhanh như cái cách vồn vã chiếm lấy tình cảm ban đầu. Tại sao dù cố gắng nắm bắt hy vọng cuối cùng, tôi vẫn rơi xuống vực sâu vô tận.
Mất hết rồi, chẳng còn bất cứ điều gì!
- Tôi mất đời con gái!
- Tôi mất cả tương lai bởi ám ảnh tội lỗi!
- Tôi mất niềm tin vào chân ái!
- Tôi mất con!
Tôi mãi ngu muội tin rằng sẽ níu kéo được anh nhưng tôi nào hiểu lời nói “chưa ra trường” gì đấy chính là “tôi không thật lòng muốn cưới em”.
Sau khi tôi từ bỏ con, anh ta liền trở mặt quay ngoắt 360 độ chia tay tôi. Tôi như chết đứng khi nghe câu đó. Một tay đặt lên bụng đau đớn không nên lời.
Con ơi, mẹ cũng đau…
Đừng nghĩ bỏ rơi con là phủi đi một gánh nặng hay cảm thấy nhẹ nhõm! Việc tự tay hủy tình yêu và ruột thịt sẽ đau đớn nhường nào? Cứ ngỡ níu kéo được người đàn ông ấy, kết quả lại đánh mất đứa con tội nghiệp chưa lọt lòng. Mẹ hoàn toàn sợ gia đình từ mặt cùng vạn lời dị nghị. Thật dại dột phải không? Mẹ nhận ra con quan trọng hơn tất cả những điều đó. Mẹ biết từ ngày đầu con hình thành, âm thầm san sẻ hơi ấm nơi tử cung. Đã đôi lần trái tim nhỏ bé của con thổn thức vì mong chờ đến với thế giới này! Mẹ xin lỗi con yêu!
Vết sẹo cuộc đời…
Mẹ hiểu ra không hề tồn tại bí mật. Dù bản thân giấu giếm tất cả mọi người nhưng lại nhớ rất rõ điều đấy. Khi đặt tay lên bụng liền mãi chẳng quên con đã từng hiện diện. Cảm giác nhói nơi lồng ngực tiếp tục lan dần. Lâu ngày hình thành một vết sẹo méo mó trong tâm hồn. Mỗi lúc nhìn thấy bạn bè có con cái, bị cơn đau đó nhắc nhở rằng mình lựa chọn thế nào?
Ký ức đó khắc lên tâm hồn vết tích đau đớn theo tháng năm khiến mẹ tổn thương.
Mỗi người xuất hiện trong đời đều có lý do riêng bởi sự sắp đặt. Phải chăng khoảnh khắc gặp gỡ sai thời điểm của chúng ta đã giúp mẹ nhận ra bản thân cả tin khi yêu để đánh mất con.
Ký ức chan chứa hy vọng
-
Mẹ ngắm đu quay ngựa và tưởng tượng viễn cảnh hai ta chơi chung…
-
Mẹ thấy chúng ta khúc khích khi nghịch vịt cao su trong bồn tắm…
-
Những mộng tưởng hạnh phúc khiến mẹ bất giác mỉm cười!
-
Hóa ra, con vẫn ở đây! Nơi tim mẹ!
Ngày hôm nay con không còn là vết sẹo nữa. Con – hiện thân của tình yêu cùng hy vọng. Mẹ đã đủ dũng khí đối diện với con và thật tâm cầu mong con tha thứ.
Vào khoảnh khắc nào đó trong tương lai, mẹ sẽ lại yêu…cũng có những đứa con khác…nhưng mẹ hứa không bao giờ lãng quên con. Xin lỗi! Nếu đủ duyên, hãy lần nữa gặp gỡ, để mẹ được bù đắp cho con nhé!
Xem thêm các bài viết khác tại Mẹ ơi, đừng bỏ con