Vết sẹo thời gian!

Ai trong đời cũng sẽ tổn thương. Hồi ức đó tưởng chừng bị thời gian xóa nhòa, song lại khiến bản thân nhớ nhung và khắc khoải.

Vào cái ngày đi đến nơi tràn đầy lạnh giá để nói lời vĩnh biệt con – bệnh viện phá thai, trăm ngàn lần không hề nghĩ tới, có lúc ta phải đối mặt được nỗi đau từ vết sẹo này.

Vết sẹo đó hình thành từ khi nào?

Vết sẹo đó có từ bao giờ hình như ta đã chẳng còn nhớ!

Là khoảnh khắc ta lạnh lùng uống viên thuốc khiến con ra đi?

Là cảm giác mất mát khi nhận ra con hoàn toàn tan biến?

Là cảm giác trống vắng do nhịp đập nơi con từ rõ ràng trở thành lặng im?

Ta từng nghĩ những tuần đầu chắc con chưa có tim thai nên chả sao! Nhưng lại không nhớ, mỗi một phút giây con vì ta phát triển dù mà nào biết con đã rất cố gắng để đến gặp ta.

Con cố gắng vì muốn nhìn thấy mẹ!

Từ khoảnh khắc nhỏ hơn trăm triệu lần 1 tế bào, giữa hàng tỉ đối thủ, cố gắng hết sức chạy về phía nơi con cho là hạnh phúc. Dù vùng trời đó sau này lại gồm bão tố lẫn đau khổ, nhưng con chưa một giây do dự?

Con nỗ lực vùng vẫy trong làn nước, góp nhặt hơi ấm của mẹ để lớn lên mỗi ngày. Con nghĩ đến mọi kịch bản vô cùng trông mong được gặp ta, chỉ quên mất thế giới vốn đầy rẫy bất hạnh. Và tự bao giờ, đã hình thành vết sẹo thời gian.

Vết sẹo thời gian có đau không?

Vết sẹo thời gian này đáng sợ nhất chính cái cách nó dày vò ta mỗi ngày. Không phải cơn đau dữ dội mà là âm ỉ từng chút. Ban đầu, khi quyết định bỏ con, ta vốn không nghĩ nhiều thế! Chẳng hoài nghi tất cả những gì mình làm dù chỉ một lần!Và cứ nhẹ nhàng tiếp tục cuộc sống.

Chỉ là khi ở một mình, ta với ta đơn độc. Bản thân lại nhớ con da diết và ngây ngốc tưởng tượng viễn cảnh nếu chọn con ngày ấy? Có phải hiện tại con sẽ ôm lấy ta nũng nịu những lúc khó ngủ như thế này ?

Vết sẹo trong ký ức mà chỉ ta mới thấy?

Đúng vậy, đó là vết sẹo đặc biệt mà không ai có thể nhìn thấy ngoài ta. Bởi lẽ này, cũng chẳng người nào an ủi, chia sẻ cùng. Ta dần quen với cảm giác mất mát. Vì đâu ai phát hiện vết sẹo méo mó trong tâm hồn nên đành tự vỗ về chính mình.

Có thể ngày nào đó ta sẽ quên ?

Có lẽ ngày nào đó bản thân sẽ quên, chấp nhận khiếm khuyết trong lòng mình. Rồi xin lỗi và kể con biết trái tim đã nhung nhớ lẫn ân hận ra sao khi để con rời đi! Chí ít nói:” Mẹ yêu con!” Dẫu là lời muộn màng nhưng liệu con tha thứ cho ta chăng?

Xem thêm các bài viết khác tại Mẹ ơi, đừng bỏ con

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *